Sau đó cuộc sống có nhiều khó khăn hơn khi tôi sinh em bé thứ hai, mẹ đau con ốm triền miên, công việc thất bại, chồng càng trượt dài trong những thú vui riêng. Đau khổ vậy mà tôi vẫn yêu, vẫn động viên đấy là chồng mình, rồi sẽ có lúc anh tỉnh ngộ. 13 năm cưới nhau không dưới 3 lần tôi đi xin việc cho chồng, không anh sẽ đi chơi cho giảm stress.
8 năm nuôi con trong bệnh viện cùng nước mắt, lăn lộn biết bao nghề để lo cho con, mình tôi gồng gánh gia đình, nếu muốn chia sẻ chồng sẽ lại điệp khúc: Tôi chỉ có vậy thôi, đòi hỏi gì nữa. Hai bé con tôi một trai một gái xinh xắn, học giỏi vẫn không đủ để kìm chân cha mình.
Anh thất nghiệp hơn một năm rồi, tôi lại đi xin việc cho vài lần anh cũng không ưng. Lịch làm việc của anh kín mít sáng cà phê, bạn bè, chiều nhậu, đánh bài và làm gì nữa tôi chịu. Bạn bè bảo tôi nhu nhược nhưng thực sự tôi nản lắm. Ban đầu tìm nguyên nhân để giải quyết nhưng giờ hết cảm xúc rồi. Gia đình căng thẳng, nặng nề, u ám, cha mẹ buồn bã, con cái không có nụ cười.
Anh bất cần, ngang ngược, tự coi mình là kẻ bất tài, ăn bám, chỉ cần ai động vào là la mắng và đánh con lập tức. Hai đứa con rất thương nhưng sợ cha, cả ba mẹ tôi nữa, hai cụ đã già vẫn phải nhỏ to khuyên nhủ đến đổ bệnh. Anh bảo 46 tuổi rồi, chỉ có số đen đủi nhất mới giống anh thôi.