Đứa em kế tôi tự nó quyết định học hết lớp 9 rồi nghỉ, tôi khuyên không được nên dắt nó lên Sài Gòn ở cùng tôi rồi cho nó đi học nghề, nó vừa làm thêm kiếm tiền vừa học giờ cũng đi làm. Hai đứa út học rất giỏi, đứa lớp 8, đứa lớp 6. Mới đây thằng em út điện thoại nói “Bố bảo em học hết lớp 9 ở nhà đi làm, em muốn đi học cơ”. Tôi nghe mà thấy bố sao bảo thủ quá. Không sao, tôi sẽ lo cho em được.
Giờ sắp đến Tết tôi lại tưởng tượng ra cảnh về nhà làm cho không khí nhà ảm đạm thêm. Tôi chợt nghĩ liệu mình có nên hòa với bố không? Mấy năm nay tôi về cũng không nói chuyện với bố, thậm chí số điện thoại bố cũng không có. Tôi cũng muốn gia đình vui vẻ lắm nhưng mỗi lúc ý định làm hòa chưa kịp sáng lên thì những câu chửi bới, những trận đòn bố dành cho mẹ lại ùa về, dập tắt cái ý định ấy của tôi ngay.
Tôi thật sự muốn khóc, giờ này vẫn nán trên Sài Gòn, phần muốn tranh thủ làm thêm kiếm ít tiền, phần chưa muốn về dù lòng nhớ mẹ, thương em đầy ngập, tôi vẫn đang đếm từng ngày đến Tết. Mấy năm trời tôi cũng không được gọi một tiếng “Bố”, mỗi lúc thấy bạn bè có bố điện thoại hỏi thăm tôi buồn ghê gớm. Không lẽ cứ mãi chiến tranh như thế sao? Tôi có nên làm hòa không? Bắt đầu từ đâu? Tôi thật sự bối rối và phân vân quá. Mong các cô bác anh chị cho tôi một lời khuyên. Cảm ơn mọi người.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)