Bố không cho tôi đi học thì thôi, lại còn tìm cách gây khó dễ cho việc học của tôi nữa. Năm tôi học 12, bố càng nhiếc móc tôi nhiều hơn, em tôi mải chơi quên làm việc gì bố dặn, ông lại khía tôi: “Không làm thì đừng ăn”, “Học lắm sau này cũng bốc cát mà ăn thôi”.
Tôi vẫn phải đi rẫy, ngày rảnh việc đồng, ngồi ở nhà học ôn thi cũng không yên, phải giả vờ đi làm mà trong cái áo mưa là tập sách, vô rẫy học bài vừa yên tĩnh vừa khỏi làm gai trong mắt bố, chiều tối vơ đại ôm củi chở về thế là xong. Tối về tôi cũng không yên, lúc ôn bài bố lại mở tivi thật to, tôi xuống bếp học (bếp cách nhà vài mét). Bóng đèn điện bám khói bếp mờ mịt, khuya mọi người đi ngủ tôi lên nhà bật đèn bàn học, bố hầm hầm đi ra lấy bạt che cửa với lý do ánh đèn hắt qua ông không ngủ được.
Tôi đi phụ bán bánh, rồi gia sư… cũng đủ trang trải cuộc sống trên Sài Gòn. Lâu lâu kẹt cũng xin mẹ và đặc biệt chị gái luôn giúp tôi rất nhiều quần áo. Tôi trở thành một người câm trong nhà, bố chửi bới tôi không phản ứng, chỉ đi học đi làm, ngồi ăn cơm tôi ăn thật nhanh rồi đứng dậy. Rồi tôi đậu ĐH Sư phạm, bố thậm chí không biết, không quan tâm. Tôi và bố vẫn chiến tranh, mỗi lần về ông đều tỏ thái độ không vui và chửi mắng em tôi nhiều hơn.