Chị cũng đi lấy chồng, tôi học hết lớp 9, chính thời gian này nỗi lo của tôi đã thành sự thật. Bố không cho tôi đi học cấp 3, tôi khóc. Mẹ quyết định không để tôi như chị, mẹ nói thẳng: “Ông không cho đi thì tôi cho”. Lúc này kinh tế nhà tôi đã đỡ hơn rất nhiều, đủ khả năng để cho tôi đi học, tôi đâu cần gì nhiều, chỉ cần có thời gian thôi.
Không đi ôn thi tôi vẫn vào trường điểm, lớp chọn hơn hẳn những đứa bạn. Cuộc chiến của tôi và bố bắt đầu, cha con không nói chuyện. Đi học về tôi làm việc nhà, buổi nào rảnh tôi đều vào rẫy nhổ cỏ, hái đậu, bẻ củi phụ mẹ. Bố hạn chế đi làm, tôi phải phụ mẹ đủ thứ, bơm thuốc sâu, thuốc cỏ, cuốc hốc trồng mì, ông đều để mẹ làm. Mỗi lúc nhìn mẹ còng lưng khoác cái bình thuốc sâu trên lưng, tôi căm ghét bố khủng khiếp. Tôi cố học, không đi học thêm, lực học tôi xuống hẳn. Mỗi lần làm bài kiểm tra điểm thấp mà tôi dằn vặt, thấy có lỗi với mẹ, quyết cố gắng học, có những lúc bất lực tôi bật khóc. Từ khi mẹ cho học cấp 3, bố hay tìm cách gây gổ với mẹ dù là việc rất nhỏ. Những trận đòn ấy tôi mãi bị ám ảnh đến giờ và càng thương mẹ hơn.
Chi phí đi học của tôi hầu hết là của bản thân và chị gái. Hè, sau khi làm xong việc rẫy của nhà, tôi nhận thêm hàng về thêu, nhận bóc vỏ lụa hạt điều, đi mót hái…, số tiền ấy đủ để tôi mua sách vở và đóng học phí một học kỳ. Tôi đâu dám sắm sửa, chưng diện như bạn bè, áo dài cũng xin lại của người ta, từ chối các cuộc chơi của lớp, hạn chế các mối quan hệ xã hội, chỉ những đứa bạn thân mới hiểu hoàn cảnh của tôi thôi.