Tôi chuyển vào sống và làm việc ở một thành phố khác, công việc tốt, môi trường sống tốt, tình yêu tôi dành cho anh rất nhiều, không lúc nào ngưng nghĩ về anh. Chúng tôi vẫn giữ liên lạc thường xuyên, tôi đi xa, thấy anh yêu nhiều hơn, hứa hẹn về một đám cưới ngày gặp lại. Anh nói Tết tôi về sẽ cưới. Tôi vui lắm, cố gắng làm việc và sống tốt hẹn ngày đoàn tụ.
Cách đây một tháng, khi ngày về không còn bao xa, anh đưa đủ mọi lý lẽ để trì hoãn. Anh nói giờ bố mẹ gây khó khăn, anh là con một, bố mẹ rất quan tâm đến công việc của con dâu… Có thời gian anh còn không liên lạc mặc cho tôi nhắn tin, gọi điện, níu giữ. Tôi suy sụp, buông xuôi, anh lại giữ lại, bảo cho thời gian, dù vẫn nói rất yêu tôi, nhưng không còn tính đến chuyện cưới xin nữa.
Tôi biết giờ xa nhau, để lấy được bắt buộc tôi phải có công việc gần anh. Nhưng trước đây anh quyết đoán bao nhiêu giờ chùn bước bấy nhiêu. Tôi yêu anh nhiều, để lấy anh tôi chấp nhận từ bỏ công việc ở đây để về xin việc ngoài đó, nếu xin được phải bỏ ra khá nhiều tiền tôi cũng chấp nhận. Gia đình biết tôi yêu anh, không gây khó khăn gì, mặc dù mọi người đều muốn tôi lập gia đình và lập nghiệp ở Sài Gòn này.
Xin nói thêm tôi cũng thuộc dạng khá dễ thương, tốt tính, ở đây được giới thiệu mai mối vài người, những người đó đều có ý và muốn hẹn hò, nhưng vì rất yêu anh nên không thấy rung động với ai cả. Tuổi tôi không còn trẻ, anh thì không nói gì đến chuyện cưới xin, tôi biết vấn đề lúc này do quá xa nhau, do không có công việc gần nhau, nhưng xin việc ngoài đó quả thực không dễ, dù có tiền, có chút quan hệ.