Đôi lúc tôi nghĩ mình là cô gái hư hỏng nhất thế giới này rồi lại tự bào chữa cho bản thân, cứ cho đó là một phép thử đi, để biết một người đàn ông có thực sự yêu mình hay không thì cứ cho hết những gì anh ta muốn. Hiện tại, mặc dù vẫn còn cảm giác dằn vặt nhưng tôi không hối tiếc nữa, đã chọn lựa và dám đối diện với những việc mình đã làm. Tôi rất tin tưởng vào anh, vào lựa chọn của mình, thậm chí có lúc nghĩ anh sẽ là lựa chọn cuối cùng của tôi, nếu không tôi chắc chắn sẽ làm mẹ đơn thân bởi có công việc ổn định và độc lập về tài chính.
Tôi có đọc một bài báo, người ta nói đến hai khái niệm “lên giường” (having sex) và “làm tình” (making love). Là phụ nữ, tôi đề cao sự chung thủy và ghê sợ những kiểu phụ nữ có thể lên giường với bất cứ người đàn ông nào. Tôi cũng hiểu đối với đàn ông, còn có một thứ gọi là “nhu cầu”. Tôi từng nói với bạn trai, sau này nếu anh có làm gì xấu xa bên ngoài thì đừng cho tôi biết là được, mắt không nhìn thấy thì tim không đau.
Tuy nhiên, suy nghĩ ấy đã thay đổi khi gần đây tôi đọc một bài tâm sự của một người chồng kể lại những giây phút phải đấu tranh với bản thân để không sa ngã vào những ham muốn. Anh ấy đã nghĩ đến vợ, đến đứa con nhỏ để không làm những chuyện khiến lương tâm cắn rứt. Tôi bừng tỉnh khi đọc bài viết ấy và hiểu rằng không thể đánh đồng tất cả đàn ông với nhau. Những người đàn ông đứng đắn và có trách nhiệm với gia đình họ sẽ biết cách để chiến thắng bản thân. Bản chất của hôn nhân vốn dĩ đã là sự hy sinh của người đàn ông và người phụ nữ, hy sinh để đạt được hạnh phúc trọn vẹn, đấy mới là đích sống.