Tôi thấy hụt hẫng, có chút cảm giác mình không là gì so với người bạn anh. Đến giờ cũng vậy, anh luôn quan trọng hơn, sẵn sàng không tiếc tiền để bao bạn bè, mời đi chơi đi ăn đâu đấy, đối với tôi anh có đôi phần lưỡng lự, có đôi chút tính toán sao cho tiết kiệm chi phí nhất trong những cuộc đi chơi hay ăn uống, ít khi rủ tôi đi chơi xa mà trả chi phí cho tôi. Chính vì vậy nhiều lúc cũng tức giận, cáu bẳn với anh, nhưng chỉ dừng lại ở đấy, tôi không trách anh vì điều đó.
Lần thứ 2 về nhà anh chơi, cũng vào dịp lễ đó, tròn một năm với đợt trước đó, đợt lễ này được nghỉ 5 ngày, tôi dự tính trước đó rất lâu, ban đầu hỏi anh có về không, nếu về em về nhà anh chơi, anh nói không biết có về không, đương nhiên tôi hỏi tại sao thì anh bảo xem có vụ đi chơi gì ở đây thì đi. Tôi cũng không nói gì nhưng nhắc và hỏi lại rất nhiều lần, cũng đề cập hay lần này về anh giới thiệu em với gia đình nhưng anh ậm ừ không nói và bảo để sau tính, cứ tính trước làm gì.
Gần ngày đó anh quyết định sẽ về quê và tôi nhắc lại thì anh nói không vì thấy nó thế nào ấy, anh khó nói. Anh đưa ra rất nhiều lý do: gia đình anh phức tạp lắm, nếu giới thiệu người yêu sau này phải thế này thế kia, lúc lại nói tôi còn là sinh viên chưa đi làm,… rất nhiều lý do. Trong khi đó tôi đã giới thiệu anh với cả gia đình, Tết cũng mời anh về nhà chơi và rất nhiều dịp khác. Chính vì vậy tôi thấy anh đang trốn tránh, không xác định tương lai với mình.