“Yêu là phải có cùng điểm chung chứ không phải bổ sung”, tôi tâm đắc với câu nói này nhưng lại không thể áp dụng vào cuộc sống của chính mình. Với người ấy, tôi cố gắng tìm cách bổ sung để không đánh mất anh. Đó chỉ là từ một phía tôi cố gắng, còn với anh, có lẽ tôi chỉ là một người bạn như anh đã giới thiệu với ba mẹ. Càng ngày tôi càng thấy tủi thân với danh phận “bạn bè” này.
Dù sao tôi cũng có gia đình, ăn học đàng hoàng, đâu làm gì đáng xấu hổ để anh không dám giới thiệu với bất cứ ai. Anh là người yêu tôi nhưng chỉ có thể dành thời gian cho tôi vào những buổi tối khi nói dối gia đình đi học. Còn nếu ngoại lệ, chuyện gặp nhau có lẽ là hiếm hoi. Bản thân tôi, mang tiếng có người yêu nhưng đi đâu chơi với bạn bè cũng chỉ thui thủi một mình, là con gái tôi cũng có cảm giác ganh tỵ, buồn lòng lắm chứ.
Anh từng nói những gì dành cho tôi là quá nhiều, tôi cũng nên biết đâu là giới hạn. Tôi luôn tự hỏi bản thân “Khái niệm nhiều trong anh là bao nhiêu”. Một cái móc khóa cho cuộc tình là quá nhiều chăng? Thời đại bây giờ người ta thực dụng lắm và tôi cũng không phải ngoại lệ, nếu không thể cho tôi vật chất thì cũng cho tôi chút tinh thần chứ. Anh chỉ đến với tôi vào những ngày thường, còn ngày lễ trong năm hầu như không xuất hiện.