Khi tôi gặp anh, anh cũng có việc làm đàng hoàng dù gia đình không khá giả lắm. Anh đi lên từ nghị lực, tất cả những gì anh trải qua, nghe những gì anh kể đã khiến một con bé như tôi cảm thấy thú vị. Tôi cứ nghĩ người con trai từng trải nhiều như thế, có ý chí như thế sau này có thể trở thành bờ vai nương tựa được. Tôi không cần giàu có và được chiều chuộng, chỉ muốn anh như những gì đã nói “Anh không thể khẳng định sẽ cho em được cuộc sống giàu sang, vương giả, nhưng chắc chắn sẽ không để em bị đói”.
Khi đang ngồi đây viết những dòng này, tôi dường như trở thành bờ vai cho anh. Quen nhau một năm, số tiền anh mượn tôi tầm 30 triệu, chưa kể những 500, một triệu tiêu xài. Lúc mới quen, anh có việc làm nhưng mọi thứ giữa chúng tôi vẫn rõ ràng, tôi chưa từng xài một đồng nào được gọi là miễn phí từ anh, quà anh cũng chẳng tặng tôi được gì ngoài cái ví hôm sinh nhật. Sinh nhật anh tôi cũng tặng quà, lúc đầu đi chơi anh sẽ trả tiền nước, còn ăn ở nhà tôi rồi, thậm chí tôi tế nhị đến mức đi xem phim, tôi có dẫn theo đứa em gái nữa nên tiền vé tôi trả, còn anh mua bắp rang. Đó là lần duy nhất đi xem phim trong suốt một năm yêu nhau của chúng tôi.
Không biết có phải chúng tôi không hợp tuổi hay không mà quen nhau được 5 tháng thì anh thất nghiệp, công việc đổ bể, đến giờ vẫn thất nghiệp. Tôi lại vừa nhận được tin nhắn từ anh “Em yêu, anh hết tiền xài rồi, em còn tiền đưa anh 500 nghìn nhé. Thanks”.