Đã qua rồi cái thời mộng mơ, khi trưởng thành người ta nhận ra mình không cần một hoàng tử nắm tay đi dưới mưa mà cần một người đàn ông có thể xòe ô cùng mình đi qua mưa nắng cả cuộc đời. Tôi trách sao anh quá vô tâm thì anh xin lỗi, sẽ cố gắng thay đổi, nói rồi thôi chứ có bao giờ tôi thấy anh thay đổi được gì đâu. Quen anh tôi tủi thân nhiều lắm, vô tâm một cách ích kỷ. Tôi khéo léo lựa lời góp ý với anh, anh đồng ý rằng cư xử nhiều chuyện không phải với tôi, rồi mọi thứ đâu cũng trở về lại y như thế.
Nhiều khi tôi nhìn lại mình, có phải đã quá đỏi hỏi sự hoàn hảo ở người đàn ông. Điều tôi lo lắng nhất là anh không có tính quyết đoán, chỉ có tuổi tác thôi đã làm anh phân vân đến vậy, không biết lỡ sau này cưới tôi về có chuyện xui rủi gì xảy ra chắc tôi lãnh đủ. Hơn nữa tôi sợ cuộc sống hôn nhân với người không biết vun đắp như anh, từ lúc mới yêu đến giờ hình như chỉ có tôi là chủ động thay đổi không khí, làm mới mình để bớt nhàm chán.
Anh từng nói hôn nhân được ba năm đầu là yêu, còn sau sống với nhau chỉ vì nghĩa. Tôi sợ cái suy nghĩ của anh, anh cứ mặc định như thế thì làm sao cuộc sống vợ chồng mặn mà hơn được. Tôi yêu anh, rất yêu anh nhưng nếu để lập gia đình với anh có lẽ nhiều điều phải cân nhắc lại. Ở cái tuổi lưng chừng xuân, đôi lúc mình cũng không biết nên nắm giữ thứ gì và nên để điều gì ra đi, tôi băn khoăn không biết liệu có phải quá cứng nên cảm thấy chuyện bói toán nhà bạn trai mình là không ổn, hay vì anh hết yêu tôi nên lấy đó làm lý do không muốn tiến đến hôn nhân nữa.
Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com