Không phải tôi sợ không hợp tuổi nhưng thiết nghĩ hợp hay không là trong quá trình tìm hiểu con người, tính cách của nhau, tình cảm xây dựng bấy lâu không lẽ vì một lời của người dưng phán rồi về suy nghĩ lại có nên tiếp tục nữa không. Nghe tôi phản ứng vậy anh bảo tôi nói cũng đúng. Anh không nói gì đến chuyện đưa tôi về gặp gia đình anh nữa. Có lẽ chờ tôi đi coi bói xong mới tính tiếp. Anh làm tôi đôi lúc phải nghĩ lại, không biết anh có thực sự yêu tôi không nữa.
Bạn bè nhìn vào tôi cứ nghĩ anh lo cho tôi đầy đủ lắm, tôi chỉ cười rồi thôi. Với thu nhập của mình, tôi dư sức để sống tốt mà không phải dựa dẫm vào anh, tự sắm những món đồ mình thích chứ không nhất thiết phải trông chờ ở anh. Nhưng con gái mà, lắm lúc cũng thèm bạn trai mình tặng thứ này thứ nọ lắm chứ, nó không quan trọng nhưng ít ra cũng là thước đo thể hiện sự quan tâm của người yêu dành cho mình.
Tôi sống thực tế nhưng cũng có tâm hồn nhạy cảm lắm, anh biết tôi hay cắm hoa hàng tuần nhưng chưa bao giờ tặng một bông hoa nào hết. Tôi bệnh, anh cũng chỉ nói em đi khám xem thế nào, suốt ngày chỉ nói em phải ăn nhiều vô, phải lên hai kg nữa, chưa bao giờ đưa tôi đi bệnh viện hay mua thuốc cho tôi, chưa bao giờ để ý xem tôi thích món gì, đã ăn uống gì chưa. Nhiều khi đi chung với anh, tới giờ ăn anh cũng “quên” đưa tôi đi ăn, bỏ đói tôi rồi anh về nhà luôn. Lắm lúc tủi thân, nằm nghĩ anh quan tâm đến tôi còn không bằng anh đồng nghiệp ở cơ quan tôi nữa.