Rồi chúng tôi từ từ buông nhau ra nhưng vẫn giữ liên lạc, không phải người tình nhưng trên mức bạn bè, tôi không định nghĩa được đó là mối quan hệ gì nữa. Thời gian dài vậy, tôi không chủ động được trong nhiều vấn đề, tự biến mình thành đứa thụ động trông chờ tin nhắn, điện thoại của anh. Chỉ cần anh gọi đến, tim tôi như nhảy múa trong lồng ngực, vui khi anh tới, cuối tuần thẫn thờ thất vọng khi anh không qua.
Tôi cứ sống một cách ngốc nghếch với mối quan hệ không rõ ràng như thế. Tôi buồn bã, đầu óc không nghĩ ra được gì hay ho, điều đó ảnh hưởng nhiều đến công việc và cuộc sống của tôi. Rồi tôi chủ động cắt đứt liên lạc với anh, quá mệt mỏi, không còn nhận ra chính mình nữa. Tôi bắt đầu chăm sóc bản thân mình hơn, hội họp với mấy cô bạn thân, ăn uống xem phim hát hò, nhanh chóng lấy lại tinh thần, mở lòng hơn cho những mối quan hệ mới. Thời gian đó tôi có hẹn hò để tìm hiểu một vài người nhưng cảm xúc không nhiều, tẻ nhạt lắm. Đi qua những con đường tôi lại nhớ anh quay quắt, chỉ tự an ủi mình phải mạnh mẽ quên đi.
Rồi anh trở lại. Trước sinh nhật tôi một tuần anh gọi hỏi thăm rồi hẹn tôi tới ngày sinh nhật muốn mời tôi đi ăn. Tôi mừng như trẩy hội, hồi hộp không biết hôm đó sẽ thế nào đây nhưng nén lòng lại, chỉ nói tôi chưa có kế hoạch gì, trước đó hai ngày tôi sẽ gọi lại báo anh. Thế là tôi hủy hết cuộc hẹn mừng sinh nhật với bạn bè chỉ để một lần nữa gặp anh. Lúc về anh ôm tôi thật chặt rồi nói gặp lại tôi cảm xúc của anh vẫn như lúc đầu, anh xin lỗi làm tôi buồn nhiều.