Ngày qua ngày, chúng tôi gặp, trò chuyện, chăm sóc nhau. Ấy vậy mà gần nửa năm chúng tôi yêu nhau, tình yêu thật trong sáng và giản dị như chính con người anh. Trong suốt khoảng thời gian yêu tôi, anh luôn dành những gì tốt đẹp nhất, còn tôi thì vô tư làm nũng anh như một đứa trẻ con. Có đôi lúc giận nhau tôi thấy thương anh vô cùng.
Những tưởng tương lai hạnh phúc đang đến gần khi chỉ còn một vài tháng nữa là cả hai tốt nghiệp, bao nhiêu dự định cho hai đứa gần như sụp đổ chỉ vì cái bằng anh văn. Anh học khá nhưng khi ra trường, trường anh lại yêu cầu phải có bằng anh văn mới được công nhận. Anh đã thi 4 lần nhưng kết quả không mấy khả quan, không phải anh học tệ mà là vì may mắn không mỉm cười với anh. Tôi động viên anh rất nhiều và cũng hy vọng sẽ có kỳ tích xuất hiện. Nhưng không…
Tôi nhận thấy sự thất vọng tràn trề trên gương mặt gầy guộc của anh. Anh đã rất buồn khi nói với tôi: “Anh không thể làm mẹ anh thất vọng và buồn vì anh nữa, bốn năm nuôi anh ăn học trên giảng đường thì từng ấy thời gian mẹ anh cúi mặt cho đất, bán lưng cho trời nuôi anh”. Nghe những lời anh nói mà lòng tôi đau thắt lại.
Chưa được cấp bằng, anh đi lang thang khắp Sài Gòn xin việc, việc gì anh cũng làm để mẹ ở quê đỡ vất vả hơn. Thương anh nhưng tôi không thể làm gì hơn ngoài việc an ủi và động viên. Tôi hiểu gánh nặng và trách nhiệm với gia đình đang đè nặng lên vai anh, vì anh là một người con hiếu thảo, tôi yêu anh cũng vì lẽ đó.