Nói là yêu nhau nhưng chúng tôi ít có cơ hội gặp mặt vì anh ở quê còn tôi đi học trên thành phố, chỉ đến ngày tết hoặc lễ được nghỉ học tôi về quê mới gặp (nghỉ hè tôi phải đi làm thêm nên không về), thỉnh thoảng anh mới bắt xe vào thăm tôi. Hai bên gia đình chỉ biết chúng tôi đang tìm hiểu nhau chứ cũng không nghĩ thân thiết tới mức xác định cưới hỏi. Thời gian gần đây tôi ở trọ một mình (trước tôi ở với anh trai, giờ anh lấy vợ rồi), anh thường xuyên vào chơi, kiếm việc làm.
Những lần anh vào chơi tôi vừa thấy vui vừa thấy chán nản vì thật ra anh không có tiền, mọi chi phí ăn uống, tiêu pha tôi lo từ A tới Z, anh cũng siêng năng chợ búa nấu ăn để tôi đi làm. Đến khi về quê anh hỏi mượn tiền tôi, một hai lần còn được, đằng này anh mượn hoài không trả dù biết cuộc sống của tôi cũng chẳng dư giả gì.
Với mọi người xung quanh anh vẫn hòa đồng, hiền lành, tốt bụng, mỗi lần tôi giận dỗi anh thường làm lành trước và chẳng bao giờ to tiếng. Đặc biệt những hôm ngủ chung với nhau anh luôn đòi hỏi chuyện đó nhưng khi tôi không đồng ý anh cố gắng kiềm chế và tự giải quyết, những lúc như thế tôi thương anh lắm. Anh bảo sang năm cưới nhau rồi hai đứa về quê từ từ kiếm việc làm, với tôi chuyện cưới xin không thể vội khi hai người chưa vững về kinh tế, anh chưa lo đủ cho bản thân thì làm sao có thể lấy vợ, nuôi con.