Tôi mệt mỏi còn anh chán chường và sẽ rất vui sướng khi tôi nói chia tay, nhưng tôi sẽ không bao giờ làm điều đó. 10 ngày trước, khi cả 2 chán chường, tôi đã nói chuyện với một người con trai khác mà trước đây cũng có một chút tình cảm. Mệt mỏi với thực tại, tôi thả mình trong cuộc nói chuyện với anh ta, rồi những câu thoại thiếu suy nghĩ kia cũng bị anh đọc được.
Khi tỉnh táo mà đọc những dòng thoại đó, chính tôi cũng không chấp nhận được vì như vậy là có lỗi với anh, với người tôi yêu nhất. Mặc dù không có sex, chỉ là những suy nghĩ ngoài luồng, những câu từ ngu ngốc về thứ tình cảm một thời đã qua. Vậy nhưng anh đã không thể chấp nhận, không nghe tôi giải thích mà xúc phạm tôi.
Tôi gọi hàng trăm cuộc điện thoại anh không nghe máy, nhắn bao nhiêu tin nhắn nhưng anh chỉ trả về một tin rằng anh không vác một người lăng loàn về nhà. Thà anh cho gái 300 nghìn đồng chứ không muốn bố thí cho tôi một tin nhắn 300 đồng. Tôi tuyệt vọng vô cùng, không cam tâm những gì anh nói, anh làm với tôi như thế này. Tôi không làm gì đến mức bị anh đối xử như vậy.
Tôi chưa từng nghĩ tới sẽ phản bội anh cho dù bị anh đối xử như vậy, nhưng anh không tin và cho rằng lời nói đó vớ vẩn. Tôi đánh đổi tất cả chỉ để được bên anh, thay đổi bản thân và sống hẳn trong suy nghĩ của anh, bảo vệ anh khỏi những lời điều tiếng của mọi người. Thật sự những việc tôi làm không thể thay đổi anh, điều đó anh nói thẳng cho tôi biết. Xa anh tôi không thể làm được, vì quá yêu anh, luôn nhung nhớ những kỷ niệm 2 đứa, nhưng cũng không được gần anh và có tình yêu của anh. Tôi chỉ muốn yêu anh thôi sao khó thế?