Anh vẫn yêu thương, chăm sóc, chiều chuộng tôi vô cùng, liệu rằng đó có phải tình yêu khi tôi cũng luôn phải chịu những trận đòn đau đớn, những lời nhục nhã phải nghe từ anh? Khổ một điều, xong tất cả anh lại như không có chuyện gì xảy ra, đúng hay sai anh chưa từng xin lỗi tôi một lời. Tôi vẫn yêu anh cho đến giờ, và sau này cũng thế, bởi tôi đã 2 lần có con với anh nhưng do bệnh tật, tôi mất con khi chưa thấy mặt chúng. Điều này làm tôi sống trong day dứt, phiền muộn vô cùng, tôi bệnh thêm bệnh.
Sau những buồn vui, nước mắt, chúng tôi lại có nhau, làm gì đi đâu cũng như hình với bóng, tôi cảm thấy yêu anh hơn. Gia đình anh không đồng ý tình yêu này, vì thế trong anh tôi chưa bao giờ quan trọng dù anh yêu tôi, và vì thế anh bên tôi nhưng vẫn âm thầm tìm một người phụ nữ khác hơn tôi, được gia đình chấp nhận. Đó sẽ là một cô gái người Hà Nội, công việc ổn định và quan trọng vẫn còn con gái, như vậy mới mong anh không nghi ngờ và coi thường.
Thời gian gần đây tôi cảm thấy rõ ràng sự chán chường của anh với tình yêu của chúng tôi, chẳng phải vì tôi làm việc gì khiến anh như vậy mà vì anh nói đã chán yêu rồi. Tôi biết, mọi thứ 3 năm nay diễn ra, cộng với sự hiểu lầm sâu sắc mà bấy lâu nay dồn lại khiến tình cảm 2 người luôn trong trạng thái mỏng manh như bong bóng xà phòng.