Một lần hai mẹ con cô ấy sang nhà tôi chơi, thằng bé cứ quấn quýt lấy chồng tôi đòi anh chơi với nó, cô ấy nhìn con rồi lắc đầu nói với tôi “Đôi lúc nó làm mình đắng lòng, cứ nghĩ mình mạnh mẽ lắm nhưng bản thân không cần đàn ông mà con mình lại cần một người cha. Không hiểu sao nó thích chơi với đàn ông hơn phụ nữ, có lẽ mình sẽ tìm một ai đó”. Tôi nghe cô ấy nói mà thấy mừng cho bạn và cầu chúc cô sớm tìm được bến đỗ bình yên.
Gần 2 năm sau chúng tôi được mời đi ăn đám cưới lần 2 của cô ấy, một anh chàng da trắng, tóc vàng, mắt xanh đẹp trai với nụ cười rạng rỡ. Nhìn cô ấy trong ngày cưới thật hạnh phúc. Đám cưới không có nhiều người, chỉ có gia đình, một số bạn bè thân thiết, mẹ chồng, anh chị của chồng và đặc biệt có con trai cô ấy và con gái của chồng cô ấy cùng tới dự. Rồi cô theo chồng định cư ở nước ngoài, từ bỏ cả sự nghiệp đang lên ở Việt Nam.
Không còn ở gần nhau để cà phê nhưng thỉnh thoảng chúng tôi trò chuyện trên Facebook. Giờ gia đình cô ấy đã có thêm thành viên mới, một bé gái lai đẹp như thiên thần. Nghe cô ấy kể về tổ ấm hạnh phúc khiến tôi rưng rưng, mừng rỡ. Năm nào cả gia đình 5 người của cô ấy cũng về Việt Nam ăn Tết với nhà ngoại. Người chồng tuy không nói được nhiều tiếng Việt nhưng rất cởi mở, chiều vợ, chăm sóc con vợ như con đẻ, hiểu phong tục tập quán của Việt Nam và ăn được các món ăn ở đây. Một lần gia đình cô ấy mời vợ chồng tôi đi ăn, trong lúc cô đi ra ngoài, người chồng nói với tôi đầy tự hào: “Tôi thật may mắn đã tìm thấy người vợ này. Cô ấy là người phụ nữ tuyệt vời nhất, tôi sẽ không bao giờ để mất”.