Hạnh phúc chẳng tày gang, một ngày sau 2 năm chung sống với chồng, cô ấy hẹn tôi ra quán cà phê uống nước nói chuyện. Tin chồng có bồ như sét đánh bên tai, cô ấy bảo “Ở đời ai cũng có lỗi lầm, mình sẽ cho anh cũng như cho mình thêm cơ hội và còn vì đứa con vừa chào đời nữa”. Tôi chẳng biết phải nói gì với bạn ngoài cái siết tay thật chặt.
Rồi chuyện gì phải đến cũng đã đến, 6 tháng sau tôi được tin cô bạn chuẩn bị ly hôn, gặp nhau cô ấy không bộc lộ cảm xúc, chỉ nói: “Giờ mình chỉ biết yêu thương và chăm sóc con thôi chứ chẳng biết tin vào ai nữa. Bố thằng bé đã 3 lần làm cho mình thất vọng kể từ khi bị phát hiện ngoại tình. Giá bảo một lần còn có thể là nhầm lẫn, hai lần còn có thể bỏ qua, đằng này 3 lần rồi. Tin nhắn điện thoại, email, hình ảnh… mình đều có cả, không còn lý do gì để tiếp tục nữa. Mình sẽ ly hôn”.
Từ ngày đó vợ chồng tôi thỉnh thoảng sang thăm cô ấy, những lúc con trai ốm đau phải đi bệnh viện vợ chồng tôi luôn ở bên cạnh động viên cô. Thỉnh thoảng trong câu chuyện tôi cũng nhắc cô nên nghĩ cho bản thân, còn trẻ thì nên tiến tới với ai đó để cùng nhau chăm sóc con. Cô ấy luôn gạt ra, nói ở trên đời này giờ chẳng tin ai được, chồng cũ là người tốt, hàng hiếm, mà cũng còn như thế.