Việc gì đến cũng đến, công ty thua lỗ, cổ đông rút vốn gần hết. Tôi chạy mọi nơi thân quen để mượn tiền chi trả nhưng cũng không được bao lâu. Công ty phá sản, rơi vào tay đối thủ, tôi buộc lòng phải làm không lương để trừ số nợ hàng trăm triệu đồng. Như thể chưa đủ, ông trời còn cướp đi người tôi thương yêu nhất, cướp đi cô ấy ngay trên tay tôi. Nợ tiền, mất tình, tôi chỉ còn biết cày chăm chỉ trả nợ, đêm đi làm phục vụ lấy tiền sinh hoạt.
Mọi thứ tồi tệ dần kể từ khi tai nạn xảy ra làm tôi mất việc làm, không có cách để trả nợ, mất luôn chiếc máy tính của người ta. Nợ công ty chưa trả, thêm cái máy tính, những trận đòn, những lần giáo huấn của chủ nợ giáng xuống như mưa, tôi dần mất hết ý chí, nghị lực, không gia đình, không bạn bè. Người ta còn có thể xuất phát lại mọi thứ từ đôi bàn tay trắng nhưng với tôi đó là số âm, mọi lối đi, mọi con đường, nơi chốn nào là bình yên?
Tôi nghĩ đến cái chết, thậm chí còn mua sẵn thuốc trừ sâu nhưng vẫn phải trả hết nợ, không thể làm một người vô trách nhiệm. Phương án tôi chọn là bán thận, tôi sẽ có tiền để bắt đầu lại. Đó có là con đường đúng hay chỉ là một con đường không có lối về?
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)