Anh bỏ tôi lại một mình giữa Sài Gòn đông người, tôi cảm thấy mình nhỏ bé và cô đơn. Tôi yêu anh nhiều lắm, thậm chí có thể chết vì anh. Nhưng rồi anh vẫn nhất quyết ra đi, tôi khóc ròng rã gần tháng trời. Anh không dùng điện thoại nữa, tôi mail mấy chục thư đều không gửi được. Hầu như anh cắt đứt mọi thứ để tôi khỏi níu kéo.
Tôi biết anh cũng đau khổ, một phần gia đình tôi không ai chịu anh vì không có tương lai, mẹ đã khóc và van xin tôi đừng yêu anh nữa. Vì lý do này đã khiến tôi đau lại càng đau hơn. Mất khoảng 3 tháng tôi mới trở lại bình thường nhưng thỉnh thoảng vẫn nhớ đến anh.
Đến tận bây giờ tôi không muốn yêu ai nữa. Tôi còn khá trẻ, gần 23 tuổi, nếu có yêu người đàn ông khác thì trong lòng tôi luôn cảm thấy mình có lỗi với người đàn ông ấy vì đã không còn nguyên vẹn. Tôi luôn hứa với bản thân, nếu một mai yêu người đàn ông khác, khi đã quyết định đi đến hôn nhân, tôi sẽ nói sự thật về mình cho người đó nghe. Nếu người đó rộng lượng bao dung thì tốt, nếu không thì tôi cũng không trách ai hết.
Tôi muốn hỏi các bạn nam: Trinh tiết có thật sự quan trọng hơn tâm hồn? Và các bạn nữ: Nếu các bạn ở trường hợp của tôi, bạn có cho đi cái gọi là trinh tiết?
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)