Ngày tôi đi anh không dám tiễn vì anh sợ sẽ khóc rất nhiều, còn tôi cũng sợ kìm lòng không nổi. Tôi luôn có suy nghĩ yêu ai chỉ yêu một người và một mực chung thủy với người đó, dù khoảng cách có xa mấy đi nữa cũng chẳng hề lung lay tình cảm của tôi dành cho anh.
Năm nhất đại học, tôi và anh nhớ nhau rất nhiều, lần đầu tiên xa nhau nên cả hai dường như chưa thể quen cái cảm giác xa cách này. Nhiều năm yêu nhau nhưng mỗi lần tôi muốn gặp anh thì phải lén lút, giấu ba mẹ, vì ba mẹ không cho yêu khi chưa học xong. Những ngày lễ, tôi chưa bao giờ được như những người con gái khác, không được đi chơi với anh, nhưng tôi chịu đựng được mặc dù có đôi lúc ghen tị.
Nhìn những người con gái khác được người yêu tặng quà, đôi khi tôi cũng ghen tị và tủi thân, nhưng tôi thông cảm được vì nhà anh kinh tế không khá giả gì. Điểm mà tôi yêu anh nhất là rất chung thủy và không bao giờ giấu tôi chuyện gì. Ở bên anh tôi luôn có cảm giác có cái gì đó rất an toàn và hạnh phúc. Vì anh tôi có thể bỏ qua sự ghen tị, có thể thức suốt mấy đêm gấp một nghìn ngôi sao cầu mong anh hạnh phúc. Tôi cặm cụi gấp nghìn hạc giấy mong anh thi đậu đại học, điều nhỏ nhoi mà tôi nghĩ cả đời này chắc chỉ làm cho một người duy nhất.