Có lần tôi đụng phải chậu hoa trang trí để trên thành tầng cấp, nó rớt xuống vỡ tan, cô ấy chỉ bảo vị trí để hoa đó khá chông chênh, lần sau cô ấy sẽ lấy keo dán chặt xuống mặt nền. Cô ấy ít khi than vãn về điều gì, đang nấu ăn dở chừng mà mất điện là cô ấy nghĩ ngay ý khác, cho thời hạn chừng 15 phút nữa mà không có điện thì đi ăn ngoài.
Vào dịp lễ gọi taxi rất khó, khi mọi người nôn nóng, bực tức không biết làm gì thì cô ấy nhờ một người xe ôm chạy ra khu vực dễ đón taxi nhất gọi vào, hoặc tôi quên làm điều gì đó thì cô ấy bảo không sao, ngày tới cũng được. Có thể nói là cô ấy khá hoàn hảo về tính cách, thế nhưng trong công việc thấy khác hẳn, mọi thứ cần phải luôn được suôn sẻ chứ có vướng mắc gì là cô ấy bồn chồn không thôi. Tôi ước gì mình mới là nhân tố chính tác động đến cảm xúc của cô ấy.
Quen nhau, là tình nhân của nhau rồi cũng sẽ nghĩ đến chuyện kết hôn. Tuy chưa ai đặt lại vấn đề này nhưng tôi nghĩ cô ấy cũng không phản đối. Cuộc sống lâu nay giữa chúng tôi là ổn, tính cách chúng tôi đều hợp nhau và các quan điểm sống cũng vậy. Tài chính cả hai đều khá, công việc không phải cật lực, có thể nói tiền bạc không phải là mối bận tâm hàng đầu của chúng tôi.
Cô ấy cũng không là người phải đỡ đần hay nuôi nấng ai cả, cũng không phải kiểu người bôn ba chạy ngược chạy xuôi, cô ấy chỉ giỏi là người phụ nữ biết làm việc, biết cách kiếm tiền. Tôi không hiểu bằng cách nào đó công việc lại có thể tác động nhiều đến cô ấy thế, trong khi cô ấy lại có thể thoải mái trong cuộc sống thực hơn. Tôi cũng chẳng biết nữa, thấy cô ấy vẫn đáng yêu và cũng không bỏ bê chuyện gì. Mối quan tâm của cô ấy với công việc hẳn không phải là vấn đề, nhưng có thể nào sẽ là vấn đề được không?
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)