Có lẽ em được sinh ra và lớn lên trong sự nuông chiều, không chịu được cực khổ nên từ chối đi làm ở xa, muốn làm gần nhà (xa ở đây cũng chỉ là quận này sang quận khác). Cái tôi cá nhân của em quá lớn nên hay giận hờn, tôi luôn phải xin lỗi dù không biết đó là đúng hay sai. Tôi trong mắt bạn bè cùng trang lứa cũng có thể nói là thành đạt, có vị trí; ở bên em khi còn là bạn bè thấy thoải mái, còn giờ là người yêu sao cảm giác chúng tôi xa cách và gò bó quá.
Tôi có suy nghĩ sẽ xin cho em một công việc tương đối tốt để em đi làm rồi sẽ chia tay bởi khi tiến đến hôn nhân tôi sợ mình không chiều được em, cả hai cùng đau khổ nên quyết định buông, hy vọng em coi tôi như một người bạn. Mong mọi người cho tôi lời khuyên.
Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com
Trang: 1 2