Gia đình mình chưa gặp em, chỉ tình cờ thấy lúc hai đứa đi cà phê. Gia đình không thích vẻ bề ngoài của em, đặc biệt bố mẹ mình lại quan trọng hóa việc môn đăng hộ đối và nhiều lần ép mình đi xem mắt nhưng mình đều từ chối. Tuy nhiên, đó lại không phải vấn đề chính. Sự việc khó khăn hơn khi chính em cũng bị ép quen một người con trai khác, hơn tuổi mình, đã có nghề nghiệp ổn định, khá thân với gia đình em.
Anh ta đẹp trai, có nhiều ưu điểm, chỉ có điều cưa cẩm em hơi quá đà. Dù đã biết em có người yêu là mình, mẹ em và người đó vẫn bí mật tạo kế hoạch để em đi chơi riêng. Em đòi về, anh ta không chịu mà còn làm những cử chỉ thân mật quá mức, em bực quá nên tát anh ta một cái. Em về trách móc và cãi nhau với bố mẹ, khóc sưng mắt, mình ở xa nghe được rất lo và buồn.
Có một lần anh ta lên Hà Nội công tác, ở khách sạn và rủ em (em đang trọ học tại thủ đô với hai bạn khác) vào ở chung. Em bực mình, gọi điện nói mẹ nhưng bác lại bảo “Ừ thì anh ấy chỉ rủ vào thôi, có sao đâu”. Mình không hiểu, chuyện nam nữ vào khách sạn là quá đáng rồi, dù cho có làm gì hay không, ngay cả em cũng ý thức được mà mẹ em lại tỏ ra như anh ta là chàng rể từ kiếp nào. Mình rất mệt vì chuyện này đến quên cả học.
Mẹ em không có cảm tình với mình lắm. Bác cho rằng những người con trai sinh ra trong gia đình khá giả là cậu ấm, chỉ biết gái gú và đốt tiền chứ không có trách nhiệm trong tình yêu. Điều đó không hẳn là sai. Mình thừa nhận hai năm đầu đại học là khoảng thời gian không được tốt đẹp trong tình yêu. Khi đó mình chưa quen em, đến khi yêu em mình đã thề sẽ bỏ tất cả quá khứ, cố gắng tập trung hơn.