Tôi cố gắng tìm khắp nơi để có tiền chạy chữa cho con. Nợ cũ chưa trả xong không ai dám cho tôi mượn nữa. Trong lúc đang tuyệt vọng, một người bạn cũ đang làm luật sư gặp tôi, đề nghị cho mượn tiền. Tôi mừng lắm như người người ở hoang mạc vô tình tìm thấy ốc đảo, liền lập tức ký hàng loạt những giấy tờ pháp lý mà không mẩy may suy nghĩ gì. Người bạn ấy như một vị cứu tinh của tôi.
Nào ngờ tôi đã vô tình rơi vào một cái bẫy do kẻ máu lạnh lập ra. Tôi không hề đọc dòng chú thích được cố tình in mờ viết bé ở một góc nhỏ: “Nếu bên B không trả tiền nợ trong vòng 3 tháng thì ngôi nhà thế chấp sẽ được dùng để trả một nửa số nợ, phần còn lại sẽ được trả trong 3 tháng tiếp theo. Sau thời gian 6 tháng nếu bên B không trả toàn bộ số tiền thì bên A có quyền truy tố bên B ra tòa”.
Căn nhà là chốn nương thân duy nhất của gia đình do ba mẹ tôi để lại đã bị kẻ máu lạnh ấy lấy đi một cách không thương tiếc. Không dừng lại ở đó, khi thời hạn 6 tháng sắp kết thúc, hắn còn đe dọa sẽ tố cáo tôi ra tòa vì tội lừa gạt và có thể tôi sẽ phải đi tù. Tôi vẫn còn một đứa con nhỏ chỉ hơn 1 tuổi và mẹ chồng đang lâm bệnh. Làm sao có thể bỏ mặc cả hai để vào tù? Ai sẽ lo cho con và mẹ chồng tôi?
Tôi cầu xin, hắn trả lời tôi với một giọng vô cùng Sở Khanh. Nếu tôi chịu quan hệ với hắn hàng ngày thì hắn sẽ kéo dài thời gian nợ của tôi. Tôi biết ngậm đắng chấp nhận.