Tôi đau lòng khi cô ấy nói: “Hồi xưa em cưới anh chẳng qua anh có công việc ổn định, yêu em nhiều, có vẻ là người tốt chứ chả có yêu đương gì”. Tôi nói: “Chúng ta đến với nhau tự nguyện, không ai ép buộc ai. Em hãy chọn lựa con đường mà em thấy mình hạnh phúc”. Sự việc cứ như thế, không nói thêm gì khi cô ấy quyết định ở nhà chồng một năm, sau đó ở riêng và buộc tôi phải về quê cô ấy cất nhà ở luôn.
Ngặt nỗi công việc tôi không chuyển đi được vì ở quê cô ấy không có công việc dành cho tôi, hơn nữa 2 năm sau tôi cất nhắc lên làm quản lý. Gia đình tôi biết được nên kịch liệt phản đối, nếu theo quê vợ thì sẽ không nhìn mặt tôi. Gia đình cũng cho mảnh đất gần trung tâm thị xã và gần cơ quan tôi nhưng cô ấy nhất quyết không chịu ở. Gia đình vợ không ý kiến gì, chỉ nói các con ở chỗ nào thấy hạnh phúc là được.
Tôi muốn cất nhà ở gần cơ quan mình. Nhưng hôm qua vợ quyết định nếu tôi không về ở với cô ấy thì chia tay nhau. Cô ấy nói: “Em ở gần nhà bố mẹ, bạn bè em, em mới vui được”. Thật tình tôi rất yêu vợ và mong muốn cô ấy hạnh phúc. Tôi làm người chồng mẫu mực, cô ấy không phiền hà gì về cuộc sống của tôi cả. Nhưng vợ tôi nói: “Anh không đáng mặt đàn ông, có cái hy sinh cho vợ mà cũng không dám làm”. Tôi hỏi hy sinh gì cho em khi ở nơi đó anh thất nghiệp hoặc là ăn cơm bụi cả đời? Còn công việc vợ tôi muốn chuyển là được vì tôi cũng có mối quan hệ xã hội.