Tôi lo lắng khi một hôm anh uống rượu say và nói “Nếu không may anh mất sớm anh sẽ rất nhớ em”. Tôi hỏi sao anh nói vậy, anh bảo không có gì. Khó khăn lắm tôi mới biết được sự thật anh bị bệnh. Anh nói không phải bệnh hiểm nghèo nhưng không muốn tôi phải khổ vì anh. Tôi chấp nhận cho dù anh bị bệnh nhưng anh lại không thể vượt qua điều đó để đến với tôi, anh bảo nếu tôi là anh thì tôi cũng sẽ làm như thế thôi. Tôi thuyết phục anh, sẽ ở bên anh nhưng không thể làm thay đổi quyết định của anh. Anh lại quyết định ra đi để tôi có thể tìm hạnh phúc của mình.
Tôi nhớ anh, muốn hỏi thăm anh mà lại sợ anh trả lời lại làm tôi không thể quên. Ba cuộc tình đi qua đều không trọn vẹn, chỉ kết thúc bằng nỗi đau. Tôi không còn niềm tin nữa, biết trách ai được. Thế gian này bao nhiêu người sao tôi lại chọn yêu những người làm mình đau? Mọi người khuyên tôi hãy nghĩ thoáng ra, mở lòng với mọi người hơn mà giờ tôi chẳng muốn quen ai. Ai mời đi chơi tôi lại từ chối, thậm chí còn cáu gắt, tôi chỉ nhốt mình trong phòng nghĩ ngợi linh tinh. Xin mọi người cho tôi lời khuyên nên làm gì. Tôi không muốn để anh bị bệnh một mình lúc này nhưng lại cứ trốn tránh tôi.
Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com