VN88 VN88

Tâm sự ba dùng bạo lực ép mẹ ký đơn ly hôn

Trên danh nghĩa giấy tờ, ba sẽ chu cấp cho tôi hàng tháng là 300 nghìn đồng. Thời điểm ấy là năm 2006, 2007 thì số tiền đó thật sự không nhỏ với hoàn cảnh của tôi. Nhưng đó là chỉ câu chữ, thực tế lại khác. 100 nghìn đồng/ tháng đã quá mừng để tôi đóng tiền học thêm của một môn duy nhất. Bạn bè không ai biết gia đình tôi như thế, bản thân tôi lại tự ti và chạnh lòng nên cũng chẳng chia sẻ với ai.

Người đời mỉa mai, soi mói cho cuộc sống của tôi và mẹ. Họ nói ba tôi đã nghèo mà còn vẽ vời trai gái, ăn ở chung chạ. Người khác lại nói mẹ tôi khờ dại khi quyết định ở lại nhà chồng nuôi con. Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác khi ba mẹ chẳng có tiền mà dành dụm chút vốn liếng, làm sao có nổi căn nhà phân chia tài sản.

Tôi đã rất buồn, buồn cho sự việc do ba gây nên và còn thấy thương cho mẹ. Nếu không có ông bà nội đứng ra bảo lãnh cho mẹ con tôi ở lại, thì khó có thể tìm được chỗ chui ra chui vào. Một lần nữa, tôi thấy sự nghèo túng làm nảy sinh mâu thuẫn gia đình đông người. Mẹ tôi rất thẳng tính, không xua nịnh hay o bế ai cả. Nói thật, mẹ sống ít được lòng cô, chú, bác bên nội.

Tôi càng lớn càng thấy xấu hổ và tủi thân với người đời. Trong một căn nhà không phải thoải mái, bao nhiêu con người, bao nhiêu cá tính đã làm tôi càng thêm thương cho sự hy sinh của mẹ. Sống chung chạ biết bao vấn đề nảy sinh, bao nhiêu mâu thuẫn đố kỵ. Còn ba tôi, lâu lâu ghé vài bữa, cả tháng thì tôi trông chờ 100 nghìn đồng ít ỏi. Sao mà số phận mẹ con tôi cùng cực đến thế. Nhưng đó mới chỉ là một phần câu chuyện. Tôi và mẹ còn nhiều khó khăn trước mắt để vượt qua nữa.

(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.