Tôi còn nhớ rất rõ khi chứng kiến cảnh tượng ba mẹ to tiếng xung đột, tôi đã nằm khóc một mình trong phòng. Người bên cạnh tôi lúc đó chính là bà nội, người mà đến bây giờ tôi vẫn còn quá ít kỷ niệm. Bà ôm tôi vào lòng, tôi thấy lạ lẫm nhưng cũng ấm áp nhường nào. Những người lao động bình dân như gia đình tôi thì quan tâm làm gì đến tình cảm và sự thể hiện nó hàng ngày nên cái khoảnh khắc ấy, cái ôm của nội làm tôi nhớ rất rõ.
Sau bao sự căng thẳng của người lớn, mẹ tôi chấp nhận ký vào đơn ly hôn nhưng xin được ở lại nhà nội buôn bán nuôi tôi. Có vẻ rất khó nghe nhưng đó cách cuối cùng để một lần nữa mẹ hy sinh vì tôi. Còn ba thì dọn đến ở chung với người phụ nữ kia và dĩ nhiên cô ta cũng giải quyết ổn thỏa xong chuyện gia đình mình.
Một buổi sáng thức dậy, tôi biết đây là ngày ba mẹ ra tòa lần cuối để giải quyết. Mẹ và tôi cùng đi đến tòa án, nơi tôi không nghĩ sẽ phải đến một lần nữa. Hôm ấy, một điều ngạc nhiên ngoài sức tưởng tượng. Con chó mà mẹ nuôi như thấu hiểu được tâm trạng của bà nên đã rượt theo tôi và mẹ cho đến gần tòa án. Một đoàn đường khá xa, giữa phố xa Nha Trang nhộn nhịp, con chó vẫn cứ rượt theo. Tôi và người cô của mình phải chở nó về nhà, còn mẹ ở lại tòa án một mình.
Tôi nghe kể lại rằng, khi đã giải quyết đơn ly hôn, mẹ đã khóc như một đứa trẻ. Sau này lớn, tôi mới hiểu dần tâm trạng của mẹ lúc đó. Có người phụ nữ nào lại không khóc khi hôn nhân đổ vỡ, chấp nhận ngậm đắng nuốt cay ở lại nhà nội mà buôn bán nuôi tôi đến năm 18 tuổi? Khi đó ba định chở mẹ về nhưng mẹ tự mình bắt xe ôm.