Đến hôm nay, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy rất vui và hạnh phúc khi nhìn thấy tin nhắn nói em nhớ anh và muốn thăm nơi anh đang ở. Anh muốn nhảy thật cao để có thể thực hiện cảm giác sung sướng, đây là lần đầu tiên em nói như thế sau bao nhiêu thời gian quen nhau. Vì khi nói câu đó, anh biết trong tim em đã có hình bóng của anh. Mặc dù khi yêu nhau chưa bao giờ em thốt lên lời đó.
Niềm vui mới bắt đầu, nỗi buồn đã tới. “Em là cô gái không tốt, em không giữ được mình khi đến với anh”. Nhói lòng lắm em biết không, đến khi trái tim em thuộc về anh, em vẫn luôn nghĩ cho anh. Thật sự anh không biết nên làm gì khi em nói câu đó. Cái đau từ con tim anh trỗi dậy. Không phải anh đau vì câu nói đó mà đau khi bấy lâu nay đã quá thờ ơ với một người âm thầm lo lắng và theo dõi từng bước tiến của mình. Điều đáng lẽ ra anh nên trân trọng và gìn giữ sớm hơn đó là tình yêu em dành cho anh.
Đến hôm nay, khi em nói lên câu nói ấy anh chợt bừng tỉnh và nhận ra nên quay lại từ nơi anh bắt đầu bỏ rơi em, bỏ rơi tình cảm của chính mình. Anh yêu em không phải vấn đề về con gái, mà yêu chính từ tình yêu và tâm hồn của em gửi trọn cho anh. Chữ trinh đối với anh chỉ là một hạt cát trong bầu trời vũ trụ của tình yêu mà chúng ta đang có. Nó không xứng đáng để sánh cùng tình cảm em dành cho anh. Nó không phải là tác nhân để anh yêu em và càng không phải là cái gì đó quan trọng để chúng ta hạnh phúc.