Chúng tôi cũng không đua đòi hay thấy nhà có tiền mà đòi cái này cái kia, rất ngoan hiền và giản dị. Nhưng mọi chuyện không như người ta mong muốn: Làng tôi số hộ được đền bù tiền khá nhiều và số gia đình giàu lên cũng không ít, dường như không khi yên tĩnh của một làng quê nghèo đã thay đổi hoàn toàn. Lúc này, người ta có thời gian nhiều hơn để thực hiện những việc mình thích, những người đàn ông bắt đầu ngồi lại nhậu nhẹt với nhau. Họ nói bố tôi hiền quá, không biết uống rượu, không biết tiêu tiền, sợ vợ, không dám xin tiền vợ, ra đây ngồi với bọn này đã xin phép vợ chưa?
Bố tôi buồn nhiều lắm, bố cũng không dám nói với mẹ, chỉ khi nào uống chút rượu bố mới dám nói: “Mẹ nó cho tôi ít tiền tiêu vặt”. Nói mãi mẹ tôi mới đưa vài đồng cho bố, cũng vì mỗi lần đưa bố tôi lại dùng để uống rượu với người ta nên mẹ không đưa tiền nữa, cứ như thế bố mẹ dần xa nhau. Bố uống nhiều hơn, tiều tụy hơn, mới ngoài 40 tuổi nhìn bố rất già. Mẹ nóng tính hơn và không quan tâm tới bố nhiều như trước nữa. Mẹ cũng chăm chút cho mình hơn, rồi mẹ phải lòng một người làm việc trên ủy ban xã.
Mẹ bắt đầu biết sử dụng điện thoại, rồi biết nhắn tin, hẹn hò. Bố biết chuyện càng uống nhiều hơn, mỗi lần uống say bố lại chửi mẹ. Tuy sai nhưng mẹ tôi cũng không chịu thua, bố nói một thì mẹ cũng nói hai. Cứ thế sóng gió gia đình ngày càng nguy hiểm, kéo dài tới tận ngày hôm nay. Gần đây, có lẽ vì giận quá nên bố đã đánh mẹ, sau đó bố rất hối hận. Bố nói không cố tình làm như vậy, bố không muốn đánh mẹ đâu. Mẹ luôn cho rằng: “Bố mày lúc nào cũng say xỉn về chửi bới rồi đánh mẹ, như thế thì ai chịu nổi mà không cãi”?