Sau khi cưới xong chị nghỉ làm, ở nhà nuôi con và nội trợ, anh chi trả toàn bộ chi phí cuộc sống. Anh tôi vốn tính thương người và làm ra tiền nên cuộc sống anh chị rất thoải mái. Hai bé đi học trường tốt, anh chị có thời gian lại đi du lịch. Rồi một ngày chồng cũ của chị đến gặp anh và nói là chị và anh ta thỉnh thoảng vẫn đi lại với nhau và hiện nay chị đang có bầu hai tháng và đó là con anh ta. Anh tôi bị sốc, vì từ trước tới nay mỗi khi nhắc đến chồng cũ chị luôn tỏ ra căm ghét. Anh nói rằng anh không hoàn toàn tin lời anh chồng cũ, nhưng bố mẹ anh biết chuyện và khẳng định sau khi đứa bé sinh ra sẽ mang đi xét nghiệm AND, chị biết hai bác tôi kiên quyết nên đành phải thú nhận rằng đó là kết quả của lần vụng trộm của họ. Sự việc này khiến anh tôi giận và định li dị, nhưng chị quỳ xuống khóc lóc van xin anh tha thứ, nếu không chị sẽ tự tử chết cả mẹ lẫn con, cuối cùng anh cũng mềm lòng.
Khi chị sinh, chị bảo anh vào phòng sinh chứng kiến, vì chị nói muốn đứa bé coi anh như cha ruột vì sự tốt bụng và độ lượng của anh, còn người cha kia coi như đã chết rồi. Phải nói rằng chị rất khéo lấy lòng anh để xoa dịu. Cứ như thế, anh nuôi ba đứa con riêng của vợ mà quý chúng như con ruột. Nhưng sau mấy năm sống chung, anh nhận thấy anh chị có quá nhiều điểm khác biệt. Chị ở nhà lo nội trợ, nhưng luôn muốn kiểm soát anh cả về tinh thần và tiền bạc. Anh làm kinh doanh mà luôn phải đi về đúng giờ như công chức, nếu có hẹn ăn cơm với khách hàng về muộn là chị căn vặn nói năng rất khó nghe. Hai vợ chồng đi ra ngoài nếu tình cờ gặp nhân viên nữ hoặc khách hàng nữ của anh, anh vì phép lịch sự mà đứng lại chào hỏi xã giao là thế nào về nhà cũng có chuyện. Anh cho chị chi tiêu rất thoải mái, nhưng những khi công việc làm ăn không thuận buồm xuôi gió mà chị bảo anh đưa cho khoản này khoản kia mà anh chậm vài ngày là chị nổi giận xỉa xói (xin nói rõ đây là những khoản mua sắm của cá nhân chị chứ sinh hoạt hàng ngày không bao giờ thiếu thốn một thứ gì).