Em nói rằng tất cả chỉ vì muốn trả thù anh, muốn anh cảm nhận được những gì em đã trải qua bấy lâu nay khi anh quen hết người này đến người khác. Em nói em đã hối hận vì làm anh đau như vậy, em sẽ dừng lại và trở lại là chính em trước kia. Anh đã tha thứ cho em như em đã bao lần tha thứ cho anh, nhưng anh không còn tin ở em như trước đây nữa vì mỗi lần anh nhắc về người ấy anh và em luôn cãi nhau.
Anh và em chưa bao giờ cãi nhau nhiều như thế, tất cả chỉ vì người đàn ông đó. Anh đã gọi cho người ấy và bảo anh ta đừng làm phiền đến cuộc sống của anh và em nữa. Nhưng anh vẫn chưa nói ra là anh sẽ về Việt Nam cho em biết.
Qua Tết, em gọi qua cho anh và nói rằng em sẽ vào Sài Gòn làm ăn, lập nghiệp với người ấy. Anh dường như chết lặng một lần nữa, không biết điều gì đang xảy ra. Anh đã nói hết lời để khuyên em ở nhà nhưng em vẫn một hai ra đi. Em nói rằng đó là cái giá anh phải trả cho thói lăng nhăng, và nỗi đau anh đang chịu vẫn không thấm vào đâu so với em. Nhưng em à, giờ đây anh không còn cảm thấy đau nữa, tim anh dường như đã khô cứng. Anh đã phạm phải nhiều sai lầm vì đã không nhận ra được giá trị thật của em, của niềm hạnh phúc mà đáng lẽ ra anh đã có.
Sau 7 năm yêu nhau, tuy anh cộc cằn, thô lỗ, nhưng anh sống rất thẳng thắn; anh rất ít khi nói những lời ngọt ngào nhưng luôn gửi gắm những lời yêu thương qua những lời khuyên, hay đôi khi cả những lời trách mắng. Tất cả, anh chỉ muốn tốt cho em, và em đã yêu anh vì tính cách thật đó. Anh đã chỉ bảo em, rèn luyện em từ một cô bé học sinh thơ ngây, yếu đuối ngày mình cùng học chung trường phổ thông để trở thành một người mạnh mẽ trong cuộc đời.