Tôi nói với mẹ chỉ muốn lấy mình anh, ngoài ra sẽ không lấy ai cả. Biết tôi độc lập từ bé, đã nói là làm nên mẹ đành chịu nhục theo tôi. Mẹ tìm gặp anh, gọi điện từ ngọt nhẹ khuyên nhủ, van nài đến cứng rắn yêu cầu anh cần có trách nhiệm với cái thai, với tuổi trẻ gần 10 năm yêu anh.
Anh không cãi mẹ tôi, không nói láo, cương quyết giữ quan điểm sẽ không cưới để ép tôi bỏ cái thai này. Mẹ anh biết chuyện, bác tuyệt nhiên không có ý kiến gì. Bác không nói trực tiếp với tôi, nhưng nói với bạn thân tôi: Làm con gái không biết giữ thì thiệt. Tôi biết thế cũng không dám gọi điện cho gia đình anh, không dám than vãn hay cầu xin sự thông cảm vì mỗi gia đình có những lối sống khác nhau, gia đình anh buôn bán, gia đình tôi trung nông.
Giờ tôi thật sự bế tắc, tha thiết mong đứa con này. Nó là con anh, dù những gì anh đã làm, đã đối xử, tôi vẫn rất yêu anh. Tôi muốn có con, lại không đủ dũng cảm, bản lĩnh, sự tự tin để có thể sinh con mà chưa có chồng. Còn gia đình, bạn bè, đồng nghiệp, tôi không biết phải đối diện với mọi thứ ra sao. Gia đình tôi tuy không giàu có nhưng nền nếp, gia giáo, nghiêm khắc. Tôi vẫn mong, vẫn hy vọng anh sẽ nghĩ lại, sẽ vì những tình cảm đã có để quay lại. Anh vẫn nhất định không muốn gặp, ép tôi phải bỏ con.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)