Khi biết mình có bầu, thai nhi đã được hơn 4 tuần, tôi báo cho anh, anh không tỏ thái độ gì. Cuối tuần đó anh đưa tôi đi khám, dặn dò tôi ăn uống nghỉ ngơi, khuyên tôi bỏ thai. Tôi năm nay 30 tuổi, anh 32, yêu và chung thủy với anh từ năm 2005 đến giờ. Đây là lần đầu tiên tôi có thai, giọt máu của anh, vậy mà anh nhất định bắt tôi bỏ. Anh lấy mọi lý do, nói mọi khó khăn, kêu than mệt mỏi, áp lực, mọi lý lẽ, cuối cùng chỉ là bắt tôi bỏ thai.
Tôi nói nhất định sẽ không bỏ con, chờ đợi một đám cưới. Anh không cưới tôi cũng không bao giờ bỏ con của anh, sẽ làm bà mẹ đơn thân. Giờ thai được hơn 8 tuần, anh vẫn nhất định bắt tôi bỏ, không hề hỏi han, thăm nom hay quan tâm chút nào. Trừ những lúc tôi nhắn tin, gọi điện, anh chưa một lần chủ động liên lạc với tôi. Tôi hỏi anh quả quyết sẽ không cưới, muốn tôi bỏ con; tôi không bỏ thì tùy, “em muốn làm gì thì làm”.
Cùng quẫn, tôi đã nói cho người yêu mới của anh biết hết mọi chuyện, cả chuyện chúng tôi đã gặp gỡ nhau như thế nào, chuyện có thai với anh đã gần 2 tháng, cô ấy dường như không quan tâm, vẫn chấp nhận anh. Tôi đã tâm sự, nói thật mọi chuyện với mẹ. Mẹ đau đớn, khóc nhiều, mắng tôi dại dột. Mẹ bảo thiếu gì người để lấy mà phải tự làm khổ mình như vậy, vì tôi cao ráo, ưa nhìn, học hành tử tế, có công việc đàng hoàng, ổn định ở Hà Nội.