Và rồi em gặp một người, không hiểu sao em lại yêu người ấy không do dự. Trước đây, em không bao giờ dám mơ ước có người con trai tốt sẽ yêu thương và chấp nhận một đứa con gái có quá khứ như em, em còn lo mình sẽ không lấy được chồng. Nhưng rồi lần đầu tiên em biết yêu, người ấy đã mang đến cho em biết thế nào là hạnh phúc.
Em đã kể hết mọi chuyện cho người ấy biết và sẵn sàng chờ câu nói chia tay. Nhưng người ấy không hề để ý đến điều đó, anh chỉ con là một tai nạn, và an ủi em rất nhiều. Suốt 2 năm qua, anh không bao giờ nhắc lại chuyện đó, kể cả những lúc cãi nhau. Em đã thầm cảm ơn ông trời mang anh đến bên em và em cũng xác định đây sẽ là chồng của mình, sẽ yêu thương và chăm sóc cho anh cả đời.
Có 2 người em yêu thương hơn chính bản thân, đó là mẹ và người đó. Suốt những ngày tháng bên nhau, em luôn cố gắng chăm sóc anh tốt nhất có thể, không nghĩ gì cho bản thân mình, không như những cô bạn cùng lứa, mua quần áo đẹp, son phấn này nọ, em vẫn thế, như con bé nhà quê mới ra tỉnh, ăn mặc lôi thôi, luôn cố gắng dành dụm tiền để chăm sóc anh. Thời gian dần trôi qua, em cùng anh vượt qua những khó khăn, ở bên anh, nấu từng bữa ăn, giặt đồ cho anh, đưa đón anh đi làm.
Có những lúc em thực sự rất mệt, vừa đi học, vừa chăm lo mọi công việc, em còn ốm liên tục nữa khiến người gầy đi, nhưng em vẫn hạnh phúc, chỉ cần ở bên và chăm lo cho anh thế là đủ. Giờ đây, anh đã có xe đẹp, quần áo đẹp, điện thoại xịn, chơi với những người giàu có và thành đạt, nhưng tình yêu không còn dành cho em nữa rồi.