Suốt những năm tháng sau đó, thế giới của em chỉ có con đường từ trường về nhà. Em thu mình lại, thực sự rất tủi thân khi nghĩ rằng mình khác các bạn, nhìn thấy các bạn cười nói vui vẻ mà em thấy thèm thuồng, chỉ biết co mình lại, xù lông gai như con nhím để tự bảo vệ.
Em không nhớ nổi đã khóc bao nhiêu lần khi nghĩ về chuyện đó, em không dám nói cho mẹ biết vì sợ mẹ buồn và suy nghĩ, mẹ em cũng khổ lắm rồi. Vậy là cứ một mình chịu đựng nỗi đau cả về thể xác lẫn tinh thần ấy. Em trở nên lầm lì, lạnh lùng và khó gần. Đôi khi chỉ ước rằng mình là đứa trẻ bình thường như những đứa bạn của mình, lớn lên hồn nhiên trong sáng, không phải che giấu bí mật, nỗi buồn nào cả.
Tâm sự anh rời xa khi đã thành đạt
Có những nỗi sợ vô hình mà em không nói ra, nhiều khi muốn hét lên thật to, không còn cảm giác nặng nề nữa. Cũng nhiều lần em có ý định tự tử để giải thoát cho mình vì nỗi ám ảnh của quá khứ và một cuộc sống ngột ngạt trong gia đình không có tiếng cười, luôn căng thẳng, to tiếng với nhau vì tiền. Nhưng em không thể làm được vì nghĩ đến mẹ, người luôn yêu thương, chăm sóc em.
Em đã có một suy nghĩ thật buồn cười rằng cố gắng sống và học giỏi để kiếm tiền đền đáp công ơn bố mẹ, kiếm thật nhiều tiền để bố mẹ có thể sống đầy đủ. Lên cấp 3 em đã cố gắng học, lao đầu học như điên vì nhiều lý do, trong đó có lý do em muốn thoát khỏi nơi ấy, ngôi nhà khiến em thấy ngột ngạt, nơi hàng ngày em phải nhìn thấy bộ mặt của kẻ đã làm hại em, kẻ đã có những lần em muốn cầm dao giết chết. Rồi em cũng lên Hà Nội học và cố gắng thay đổi bản thân, trở thành một con người mới và một cuộc sống mới.