Chị hụt hẫng và đau khổ nhưng vì chưa có bằng chứng cụ thể nên chưa thể làm gì được. Từ lúc biết tin đến giờ chị không ngủ, vẫn cố gắng tỏ vẻ bình thường với anh. Vốn dĩ chị quá hiền lành và yêu chồng con hơn cả bản thân, chồng trước giờ nhỏ nhẹ và gương mẫu quá, chưa tỏ vẻ gì để chị nghi ngờ, nên giờ chị không biết phải làm gì nữa. Khi anh nói ở nhà với vợ con, nhỏ đó mỗi đêm vẫn lượn lờ trước nhà chị để mong gặp anh. Vì công việc anh là người hay đi sớm về khuya, quá đáng lắm chị mới nhẹ nhàng vài câu, anh nói sẽ hạn chế lại rồi thôi.
Chị gọi hỏi mình, giờ phải làm sao đây? Cố gắng bình thường với anh nữa sao? Chị đang rất ức chế. Chị bảo không đủ tự tin gặp nhỏ đó, vì theo lời bạn chị thì nhỏ đó rất chanh chua và ngang ngược. Nói thẳng với chồng thì không có bằng chứng, anh sẽ chối tội, theo dõi anh thì không thể vì không ai trông con nhỏ, thuê người thì kinh tế không cho phép, dưới quê cũng không có dịch vụ đó và vì sợ người ta chê cười.
Mọi người hãy cho chị mình xin ý kiến. Nghĩ mới thấy sao cuộc sống hôn nhân mong manh, xã hội nhiều cám dỗ quá. Nếu gia đình không hạnh phúc thì có nhiều tiền cũng không còn ý nghĩa nữa, con cái sẽ dễ hư hỏng. Mình lo sợ quá.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)