Có lẽ với ai khác thì thiên chức làm mẹ là điều họ cảm thấy hạnh phúc nhất nhưng với tôi khi đó mọi thứ như sụp đổ, tôi không nghĩ mình và anh vẫn còn có sự ràng buộc sau khi chia tay. Nghiệt ngã thay cái đau nhất không phải vì tôi đã trót tin nhầm người hay lỡ mang trong mình giọt máu của anh. Đơn giản vì tôi không có cách nào để giữ lại sinh linh vô tội kia, đau hơn khi phải cắt bỏ một phần cơ thể của mình, cái giá của tình yêu là như vậy ư?
Tôi tìm đến anh để mong được an ủi, động viên, bởi tôi biết anh vẫn còn yêu mình nhưng đâu ngờ sự hèn nhát đã vượt qua tình cảm mà bấy lâu nay anh dành cho. Anh quay lưng không một lần hối hận, xem mọi chuyện đã chấm dứt, chẳng còn liên quan gì. Đau biết bao khi người mình yêu thương lại đem tiền ra để trả cho tình cảm, anh nghĩ tiền có thể trả lại cho tôi đời con gái? Tiền có thể mang tôi trở lại với khoảng thời gian bình yên ban đầu? Tiền có thể trả lại cho tôi một cơ thể khỏe mạnh?
Sau cùng tất cả chỉ là sự căm hận bản thân, yêu người đến mù quáng. Giờ đây khi anh đang vui vẻ bên hạnh phúc mới, tôi hàng ngày đắm chìm trong tội lỗi và mặc cảm, cuộc sống trở nên vô nghĩa quá. Người ta nói hãy quên quá khứ đau khổ kia đi, sống thật tốt để không phụ sự mong mỏi của gia đình, tìm một người đàn ông yêu thương mình thật lòng và tận hưởng hạnh phúc đang có.