Trước đây tôi cũng có một vài mối tình nhưng vì thương con và có nhiều lý do mà tôi không chấp nhận. Vừa rồi trong đợt đi làm thủ tục du học cho cháu, tôi và cháu có về thăm quê và tôi đã gặp anh, người yêu tôi của 22 năm về trước. Hồi đó tôi và anh quen nhau vì anh chị tôi và anh chị anh là anh em kết nghĩa. Anh rất yêu tôi và tôi cũng có tình cảm với anh.
Tôi thương anh, phần vì anh mồ côi cha mẹ nhưng khi anh ngỏ lời yêu thì tôi không dám nhận, phần vì cả 2 chưa có định hướng gì cho tương lai, phần vì khi đó tính của anh như trẻ con hay hờn giận. Sau đó mỗi người một nơi và ai cũng có gia đình. Tôi đi xa, chỉ thỉnh thoảng về thăm quê, không có thời gian gặp anh nên cũng không biết cuộc sống của anh thế nào. Cũng có vài lần anh vào thăm tôi nhưng tôi chỉ nghĩ là anh đi thăm bạn bè nên không hỏi anh về cuộc sống của vợ chồng anh.
Lần này qua người bạn, anh biết tôi về nên đã gọi điện và xuống thăm tôi. Anh đưa tôi về thăm anh em của anh trong một buổi sáng, đến chiều tôi lại phải đi rồi. Anh nói muốn đưa tôi đi nhưng tôi không đồng ý vì nghĩ anh còn vợ con, nếu anh đưa tôi đi sẽ không hay. Thế là anh giận tôi.
Khi đưa 2 mẹ con tôi đi ra xe mà anh buồn bã vô cùng nên tôi cũng thấy chạnh lòng. Tôi gọi điện cho anh, anh trách tôi sao sắt đá thế, sao không cho anh cơ hội để tâm sự. Vào được 2 ngày thì anh trai của anh gọi điện cho tôi, qua đó tôi mới biết là cuộc sống vợ chồng anh không hạnh phúc, cũng mấy lần đưa đơn ra tòa nhưng vì con nên lại rút đơn. Khi đó tôi thấy thương anh vô cùng và đã gọi điện cho anh.