Tôi sẽ không đau khổ và buồn phiền nếu không có chuyện này xảy ra. Cách đây hai tuần anh hẹn gặp và tôi cũng xuống để gặp anh, anh đưa tôi vào nhà nghỉ, tôi hỏi anh sao lại vào đây. Anh nói muốn nói chuyện riêng với tôi, nếu ngồi quán nước anh sẽ không nói được. Vì tin anh nên tôi đã đi theo mà chẳng suy nghĩ gì.
Vào đến phòng, anh đóng cửa, còn tôi ngồi ở giường và chờ đợi nghe anh tâm sự. Nhưng khốn nạn thay, anh ôm tôi và cứ nói yêu tôi, thương tôi, muốn lấy tôi làm vợ. Tôi chống cự lại và tát anh, tôi nói anh điên vì tôi chỉ coi anh là anh thôi. Nhưng anh không dừng lại, cố ép buộc tôi làm chuyện đó với anh. Dù tôi đã cố gắng chống cự lại, nhưng đã không thể chống cự được vì anh to khỏe hơn tôi. Thế là xong! Tôi cay đắng mặc quần áo ra về, nước mắt chảy dài và đau đớn, tôi thấy mình thật khốn nạn và có lỗi với chồng.
Tôi đau khổ đến chết vì thấy mình nhục nhã. Sau chuyện đó anh không hề xin lỗi tôi, tôi cũng chẳng cần lời xin lỗi đó vì tôi căm ghét anh, tôi căm thù anh, có chết tôi cũng không tha thứ cho anh. Ngày giỗ vợ anh tôi không xuống và từ hôm đó tôi cũng không xuống nhà anh. Cha mẹ anh gọi điện hỏi thăm tôi, hỏi tôi ốm đau ở đâu sao không xuống? Con anh gọi hỏi tôi, chúng nói: Cô ơi con nhớ cô lắm. Cô xuống với tụi con đi.