Tôi từng nói với anh: “Em sẽ ghen nếu như anh yêu thương hay chăm sóc bất kỳ người con gái nào, nhưng em không bao giờ ghen với chị ấy”. Anh đồng ý. Tôi biết mình là kẻ đến sau và bờ vai mà tôi có được cũng chỉ là tạm bợ, hạnh phúc mà tôi có được cũng chỉ là vay mượn. Có nhiều lúc tôi phải cố tình đẩy anh ra để anh có thời gian dành cho vợ mình. Anh thường ghé thăm tôi một lát sau mỗi giờ làm, thường là hơn 11h đêm.
Chúng tôi kể cho nhau nghe về những chuyện xảy ra trong ngày, vui có, buồn có, bực bội có. Tôi thương và phục vì anh phải làm việc rất nhiều, đêm nào anh cũng 2h sáng mới ngủ. Chúng tôi ít có thời gian gặp nhau, chỉ liên lạc qua điện thoại và facebook chát. Nhưng ngày nào anh cũng không quên chúc tôi ngủ ngon. Điều tôi muốn làm cho anh đơn giản là một tình yêu mù quáng, giữa bộn bề cuộc đời anh. Tôi hy vọng mình là một góc nhỏ thật bình yên, thậm chí có thể làm một cái thùng rác cho anh xả. Thế thôi!
Có thể những gì tôi viết nghe cao thượng quá. Mọi người có thể trách tôi như một kẻ mất tính người, đi phá hạnh phúc gia đình người khác hay tồi tệ hơn thế, tôi xin nhận hết. Thật sự bản thân tôi cũng suy nghĩ, giận mình nhiều lắm. Tôi là một cô gái mồ côi cha và thiếu tình thương từ nhỏ. Tất cả những đạo lý tôi đều hiểu.