Sau đó chúng tôi yêu nhau, tôi đã yêu anh thật lòng. Tôi biết anh đã có gia đình riêng, tôi tôn trọng điều đó. Anh không hề giấu về gia đình mình, anh kể về chị ấy cho tôi nghe, kể về thằng cu, về cuộc sống của anh. Chúng tôi luôn nói chuyện rất vui và cởi mở. Có lần anh nói: “Anh không bao giờ có thể bỏ vợ, vì không muốn anh lại giống ba anh”. Có lẽ vì những tổn thương khi bố mẹ anh tan vỡ.
Điều khiến tôi nghĩ anh đàng hoàng hơn những người đàn ông khác là anh không bao giờ than thở hay kể lể về vợ mình thế này thế nọ. Anh nói anh yêu chị. Khi gặp tôi, anh nhìn thấy ở tôi hình bóng của mối tình đầu, anh nói tôi mạnh mẽ và tự lập giống người yêu đầu tiên của anh. Khi đến với tôi, anh hoàn toàn chỉ muốn giúp đỡ để tôi bớt khổ. Sự giúp đỡ không phải tiền bạc, tôi cũng không cần thứ đó mặc dù cuộc sống của tôi còn rất thiếu thốn. Điều anh muốn làm là cho tôi một bờ vai, cho tôi mạnh mẽ để bước tiếp những ngày tháng sống xa quê.
Anh sẵn lòng chia sẻ, bảo ban tôi kinh nghiệm sống, nghệ thuật sống và định hướng cho tôi một tương lai tốt hơn, một con đường đỡ gập ghềnh hơn. Những khó khăn hay nỗi tủi hờn mà tôi đã trải qua khi bước chân vào đời ít nhiều anh cũng đều đã qua. Anh không cấm việc tôi có người yêu, anh nói không bao giờ có quyền cấm tôi điều đó, nhưng anh muốn tôi tìm được một người đàn ông thực sự xứng đáng với mình. Anh nói luôn muốn bù đắp cho cuộc sống của tôi. Tôi có thể chia tay bất cứ khi nào tôi muốn, khi đã tìm được một bờ vai đáng tin, nhưng trong cuộc sống anh luôn ở bên tôi.