Những câu hỏi đó anh biết mãi không có câu trả lời, anh cũng không tin được là chúng ta đã mất nhau. Anh nhớ tết 3 năm trước, mình cùng ăn cơm, chúng ta như một gia đình nhỏ vậy. Anh hạnh phúc lắm em biết không? Anh nhớ lúc em dắt anh về ngoại, giới thiệu bên ngoại em, anh nghĩ mãi mãi chúng ta không mất nhau.
Em đi mà anh vẫn không chấp nhận sự thật đó, cứ tự gạt mình, chỉ là giận hờn thôi. Nhưng không, thật sự em đã đi rồi, chúng ta không thể nào quay lại được nữa. Nhiều lúc anh cũng phải biết chấp nhận mà sống, anh vẫn không còn tin tức của em từ ngày hôm đó, cũng có thể em đã có cuộc sống hạnh phúc bên người đó.
Lần này anh quyết định đi, xa nơi có quá nhiều kỷ niệm của hai chúng ta. Anh mong thời gian có thể giúp nguôi ngoai phần nào những kỷ niệm. Anh cũng mong em có thể quên dần anh để có được cuộc sống hạnh phúc bên người mà em đã chọn
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)