Tôi không thể có thành kiến gì vì em độc thân, tôi và em lại chưa là gì của nhau, tôi cũng không rõ em có biết anh em tôi là anh em ruột không nữa. Tôi bắt đầu thấy khó chịu khi em cư xử tử tế với mọi người, điều mà trước đây khiến tôi cảm tình. Tôi không hài lòng khi em rạng rỡ cảm ơn một nam đồng nghiệp mà tôi nhận thấy cậu ta không rời mắt khỏi em. Tôi trở nên nóng nảy lạ lùng, gọi điện thoại em chưa nghe là tôi đã tìm khắp nơi, nổi nóng khi sau lần hẹn thứ nhất em không đáp lại lần hẹn tiếp theo. Em ở trong tâm trí tôi mọi lúc mọi nơi, có những lúc tôi muốn ôm chặt em vào lòng và định làm thế thật nếu hôm đó không có người gõ cửa bước vào.
Điều duy nhất làm tôi hy vọng là hôm đó tôi hơi bị cảm, em biết và mang vào cho tôi ly nước chanh với vẻ rất ân cần, tôi đã nắm lấy tay em và trước khi kịp bày tỏ tình cảm em đã nói lời xin lỗi và thản nhiên bảo đã có bạn trai. Vài tuần sau tôi biết người bạn trai của em là em trai tôi. Nếu em đến với người khác tôi sẽ ít đau khổ hơn.
Chúng tôi ở gần nhà nhau, tình yêu là điều không thể che giấu, lại càng không thể bảo hết là hết, điều gặm nhấm tôi là đã quá muộn khi ngỏ lời, đã để em quá nhiều khoảng trống khi em chưa có ai, đã không tâm sự sớm hơn với em trai. Rất nhiều giả thuyết “Nếu” mà tôi đã để mất em. Tôi cần quyết liệt hơn nhưng đây là em trai mình, làm sao có thể kiềm chế được mình khi sẽ ở cạnh nhau hàng ngày như thế?