Anh đã làm trái tim tôi sống lại sau những năm tháng lạnh tanh và ngủ vùi, khiến tôi háo hức chờ đợi như một đứa trẻ mới lớn sắp nhận được quà. Tôi bắt đầu có thói quen chăm sóc cho bản thân để hấp dẫn hơn, dù cũng là người không quá tệ về mọi mặt. Tôi muốn anh được hãnh diện khi đi bên mình, muốn anh được mọi người ngưỡng mộ vì có một người bạn gái không tồi.
Tôi trao cho anh tất cả tình cảm dồn nén trong nhiều năm. Đôi khi cũng suy nghĩ anh thật may mắn khi là người đàn ông duy nhất tôi dành trọn niềm tin, tình yêu và hy vọng. Suy nghĩ này tôi chỉ để trong lòng vì biết anh rất mạnh mẽ và kiêu ngạo. Thỉnh thoảng tôi muốn rót vào tai anh những lời nói chân thật: Cảm ơn anh đã đến trong cuộc đời em, đã đánh thức trái tim này để em có thể tươi cười và nhìn cuộc sống bằng ánh mắt màu hồng.
Tôi không biết mình sẽ lại mất bao nhiêu năm để quên cuộc tình này, nhưng có thể sẽ không bao giờ quên được vì đã yêu anh mất rồi. Tôi cũng không còn hứng thú để kiếm một người khác thay thế anh trong tim mình. Chắc bản thân sẽ phải chấp nhận bước đi trên con đường không có anh. Tôi không trách gì vì biết mình là người đến sau trong cuộc đời anh. Tôi vẫn sẽ yêu anh bằng cách để anh được tự do ra đi, được đi trên con đường anh chọn.