Lúc đó anh đang có dự án ở xa, thay vì trốn tránh tôi chọn phương án đối mặt. Tôi bay ra đó gặp anh và nói chuyện. Tôi tuyệt nhiên không khóc, không nhỏ một giọt nước mắt nào kể từ khi biết sự thật đó. Anh giải thích rất nhiều, cái nào nghe cũng có lý. Nhưng là một người tâm lý tôi hiểu tất cả cũng chỉ là để ngụy biện, che lấp. Tôi nói sẽ sang Mỹ với bố nuôi vài năm để nguôi ngoai rồi sau này còn yêu sẽ tính tiếp chuyện hôn nhân.
Tôi không thể bỏ anh vì khi đó chúng tôi đã đăng ký kết hôn, tôi không muốn mang tiếng một đời chồng. Anh nghe vậy thì đã tự mình rạch nhiều nhát lên tay và nói tôi đi một ngày anh sẽ rạch một nhát bởi vì anh đã làm tôi đau, anh phải tự trừng phạt bản thân mình.
Tôi mềm yếu trước nước mắt của anh, khi anh quỳ xuống chân tôi. Và tôi đau đớn khi nhớ lại những gì người con gái kia nói, anh cũng khóc và quỳ xuống chân cô gái đó như vậy khi hứa hẹn sẽ cưới cô ấy vào năm 2014, mong cô ấy hãy tin anh.
Cô gái đó lên mặt với tôi rằng sự chia tay của họ khiến gia đình anh rất đau khổ, tôi được biết khi chia tay cô ấy gọi điện cho mẹ anh khóc lóc và nói đã quan hệ với nhau ra sao. Mẹ chồng tôi phân trần với tôi rằng vì bà thương người nên mới mủi lòng khóc theo.
Tôi bao dung, tôi viết email cho cô gái kia bằng nỗi đau của sự cao thượng. Tôi muốn giữ thể diện cho anh và tôi muốn cuộc hôn nhân của tôi nếu không phải là tôi hoặc anh tự rời bỏ thì sẽ không có người nào có thể phá hoại được nó cả.