Anh đi lấy vợ, ai đó bảo với em, cô ấy giỏi vì cũng ngã một lần đò và biết kìm cương con ngựa lãng tử để nó thôi tung hoành bốn bể. Nhưng cô ấy chưa rơi như em nên chưa hiểu được cảm giác cô dâu mất chồng khi chỉ còn 7 ngày nữa sẽ lộng lẫy hân hoan trong hạnh phúc trọn vẹn bước vào cung đường vì một tai nạn vớ vẩn ở đâu rơi trúng. Cô ấy chưa một lần mang nặng đẻ đau nên không hiểu cảm giác một thân một mình vượt cạn giữa trăm ngàn đôi mắt xoáy cạn kiệt tâm hồn, chua chát, mặn đắng của đời khi chưa kịp được gọi 2 tiếng cô dâu.
Anh làm xáo trộn cuộc sống, đẩy mẹ con em đến đường cùng. Cô ấy cũng ngã, em cũng ngã. Nhưng cô ấy ngã đúng lúc gặp anh khi hai chúng ta đang chông chênh bên bờ vực thẳm, khi em kéo anh về bằng tình yêu, bằng chút lương tâm mong manh còn sót lại cho mẹ con em có một bờ vai giữa sóng đời, cũng có lúc em điên cuồng gào thét như con sóng đang muốn nhấn chìm tất cả. Cô ấy đã đến nắm tay anh khi tay em bỏ ngỏ nửa vòng trái đất không thể nắm.
Cô ấy đến bên anh khi ta đang xa cách cả về địa lý lẫn tâm hồn. Anh kẻ lãng tử yếu đuối cần một sự sẻ chia, đồng cảm cho tội lỗi của mình. Người ta gọi đó là duyên đến đúng thời điểm phải không anh?
Anh đi lấy vợ, em và con sẽ chúc anh hạnh phúc. Chẳng cao thượng gì, chỉ là em chờ cuộc sống anh sẽ tiếp diễn rồi cả hai sẽ có con. Em tin những ngày phải chăm lo cho sự nảy mầm kia anh mới hiểu được những ngày tháng ngọt ngào thấm đẫm nước mắt khi em một mình đơn thân trên con đường làm mẹ để giữ trọn vẹn mầm tình yêu chúng ta đến mãi mãi.