Sau khi chúng tôi ra mắt gia đình 2 bên, tôi cảm nhận được gia đình anh cũng quý tôi mà gia đình tôi cũng quý anh. Anh bảo chờ 2 năm sau sẽ cưới, tôi vẫn chờ. Vì công việc nên chúng tôi rất ít gặp nhau, một năm gặp khoảng 4-5 lần, có nghĩa là từ khi yêu đến giờ chúng tôi gặp chưa tới 10 lần, thường xuyên liên lạc qua điện thoại, chat.
Công việc của tôi giờ rất tốt nhưng vẫn quyết định khi cưới sẽ xin về quê bởi công việc của anh làm nhà nước, mà tôi cũng muốn về quê sống. Hết thời gian 2 năm, anh nói với tôi: “Em là người con gái tốt, phải lấy người tốt hơn anh. Ai cưới được em người đó có phúc. Tình yêu rồi cũng chẳng là gì, em phải sống cho bản thân, không nên khổ về nó, chia tay sẽ tốt cho cả hai. Bây giờ anh chưa muốn lấy vợ”.
Tôi gào khóc, bảo nếu tôi là người tốt, lấy tôi có phúc thì sao anh không muốn cưới? Anh bảo nói thật lòng đấy, anh không đểu đâu. Tôi mất lòng tin vào bản thân, suy sụp hoàn toàn. Tôi đã níu kéo bằng cách thuyết phục anh rất nhiều, nói tôi không chờ anh nuôi, khổ tôi cũng chịu, nhưng anh nhất quyết chia tay.
Qua tìm hiểu tôi biết từ khi chia tay anh cũng hiếm liên lạc với gia đình, chỉ khi nào mẹ gọi điện anh mới nghe. Anh chia tay tôi vì dự định sửa lại nhà rồi cưới nhưng bao nhiêu năm vẫn không dư tiền mà còn mắc nợ. Anh sợ tôi chờ nữa gia đình tôi không chịu, còn cưới thì anh không có tiền.