Chúng tôi đã trải qua bao nhiêu vất vả, anh thất nghiệp vì là du hoc sinh, còn tôi vừa đi học vừa đi làm, lúc nào anh cũng thương yêu tôi, chở tôi đi học rồi đi làm về. Anh bảo “Ở đây anh chỉ có em là người thân, chúng mình cùng chăm sóc lo lắng cho nhau em nhé’’, trái tim tôi như vỡ oà vì hạnh phúc. Lúc tôi bệnh anh lo lắng từng chút một, anh bệnh tôi cũng như vậy. Tôi yêu anh hơn cả bản thân. Những lần đi xin việc tôi ngồi đợi ngoài xe 3-4 tiếng chờ anh phỏng vấn, rồi hai đứa thường nấu cho nhau ăn và đùa với nhau rằng nghèo như thế này mình cũng nên nghèo.
Rồi đâu có gì là mãi mãi, anh sợ mọi người biết tôi có con riêng, anh block Facebook tôi, sợ gia đình bạn bè anh biết. Tôi cũng buồn lắm nhưng sự thật mình có con và không gì có thể thay đổi được. Anh kiếm được việc làm lương 5.000-6000 USD/tháng, nói với tôi: “Anh như vậy cũng phải kiếm người ngang hàng”. Tôi yêu anh, cố gắng học thêm cho giỏi để rút ngắn khoảng cách nhưng mọi chuyện đâu dừng ở đó, anh thay đổi đến chóng mặt, không nhắn tin hay gọi điện thoại cho tôi nữa, nói hết yêu tôi rồi.
Tôi sốc nặng khi nghe những lời đó, đau lắm. Anh nói mỗi sáng không mong muốn nhìn thấy tin nhắn của tôi nữa vì tôi làm anh quá mệt mỏi. Anh còn bảo gia đình cũng không chấp nhận một đứa con gái như tôi trong khi lúc xưa anh bảo chỉ cần anh đồng ý là mẹ anh cũng xuôi.